[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 20: Bác Sĩ Của Làng Hwagae
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Buổi chiều đã vơi nắng, Seokjin một mực muốn đưa Hoseok lên phố sắm sửa đồ đạc cho ngôi nhà mới. Song cậu lại không muốn đi, bởi lẽ sợ bị người quen mặt nào đó ở tửu lầu phát hiện, khi ấy cậu sẽ khó bảo toàn tính mạng.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Mua ở đây là được rồi mà. Tôi không thích lên đó đâu, phức tạp lắm.
  • Hoseok giật tay ra khỏi cái ôm thắm thiết, nằng nặc đòi đưa cậu ra khỏi đây của Seokjin.
  • Thấy cậu nhất mực từ chối như vậy, chú lạc đà sặc sỡ kia cũng hết cách. Trong khi hai người đang dạo quanh chợ để mua đồ liền gặp Yoongi đi tuần qua.
  • Vừa nhìn thấy người kia, Hoseok đã muốn tránh mặt hắn. Khi cậu cố tình cúi thấp đầu để đi qua, hi vọng hắn không phát hiện ra mình thì tên khốn nọ bỗng níu lấy cổ tay cậu, khe khẽ mở lời.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Để tôi giúp một tay, dù sao tôi cũng thông thạo nơi này hơn.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Không cần.
  • Hoseok quả quyết một cách lạnh nhạt, cậu toan hất bàn tay đang nắm chặt lấy mình thì Seokjin lại chen vào với vẻ mừng rỡ rối rít.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Ý hay đấy Hobi! Cậu ta là cảnh sát địa phương được người dân kính nể, đi theo Yoongi nhất định chọn được đồ tốt!
  • Hoseok quay sang trừng mắt nhìn người kia như cảnh cáo, vậy nhưng Seokjin lại hoàn toàn ngó lơ, một mực ôm lấy hai vai y kéo về phía trước, miệng đon đả khuyên nhủ cốt để xuôi lòng người khó tính nọ.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Ây dà... Em đấy Hobi, bớt nhăn nhó đi nào. Người ta đã có lòng tốt muốn giúp đỡ, mình cứ nhận lấy thì có sao? Bạn bè cả mà, đừng nhỏ nhen như vậy chứ...
  • Cánh tay của đối phương dần buông khỏi tay hắn, Hoseok chuyển động bước theo người kia. Yoongi cúi xuống, lòng bỗng nhói lên một cảm giác trống trải lạ thường.
  • Quả nhiên đi cùng Yoongi, đồ họ mua được đều là hàng tốt mà người bán ưu ái để giá hời. Kim Seokjin rất thích thú, chọn tới chọn lui vô số vật dụng với loạt màu sắc rực rỡ hệt như con người của anh ta, chẳng mấy chốc đã lấp kín hết túi xách trên hai cánh tay của mọi người.
  • Quả nhiên đi cùng Yoongi, đồ họ mua được đều là hàng tốt mà người bán ưu ái để giá hời. Kim Seokjin rất thích thú, chọn tới chọn lui vô số vật dụng với loạt màu sắc rực rỡ hệt như con người của anh ta, chẳng mấy chốc đã lấp kín hết túi xách trên hai cánh tay của mọi người.
  • Park Jimin mới sáng đã phải làm nhiệm vụ thu lượm đá về cho cấp trên ném vui, đến chiều lại phải khệ nệ đi theo để ôm một đống đồ giúp bạn của sếp. Cậu nhóc dở khóc dở cười, mếu máo gào thét trong âm thầm. Còn chưa kịp thở, Seokjin đã kéo thiếu niên nọ chạy tới một quầy hàng khác. Cậu chẳng còn cách nào chỉ đành nín nhịn đi theo hộ tống bê đồ mà người kia mua.
  • Lúc này chỉ còn Jung Hoseok và Min Yoongi đi chung với nhau. Đứng trước sạp hàng bán chăn đệm, bước chân sóc nhỏ dừng lại chần chừ. Hiểu ý người kia đang muốn gì, Yoongi mau miệng hỏi y.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Muốn mua chăn gối sao?
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Ừm. Nhà tôi chưa có.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Vậy sang nhà tôi ngủ không phải là được rồi sao?
  • Hoseok cứ nghĩ người kia đã thông suốt mà chu đáo phần nào đó, ai ngờ hắn ta vẫn nhanh nhảu phát ngôn một câu vô tư khiến cậu nổi khùng mà lườm huýt, cáu bẳn rủa.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Chăn nhà anh, anh tự mà nằm ấy! Tên điên.
  • Nói xong, y vùng vằng bỏ vào bên trong cửa hàng trước mặt. Yoongi đi theo ngẩn người trước thói hung dữ xen lẫn đáng yêu tràn ngập khi Hoseok lườm mình. Hắn cũng chạy vào cùng y, miệng đã cong lên từ khi nào.
  • Hoseok đã vừa ý trước một chiếc chăn màu nâu hạt dẻ nằm ở bên trên, vị trí cao cách cậu một khoảng. Mặc cho y cố gắng nhón chân để với nó xuống, song vì chiều cao có hạn nên chiếc hộp nhựa đựng chăn kia chẳng hề chạm tới tay cậu.
  • Chú sóc nhỏ quay đầu lại, gọi lớn chủ quán.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Cô ơi, mang chiếc này xuống giúp cháu với!
  • Vị tiền bối
    Vị tiền bối
    Được! Tới ngay đây.
  • Cô chủ sau một hồi lơ đãng cắn hạt bí ngoài cửa, nghe tiếng Hoseok liền hối hả chạy vào, trên tay cầm theo một chiếc ghế chân cao.
  • Đoạn cô định đặt ghế đứng lên sau cậu để lấy chăn kia xuống, bỗng bắt gặp ánh mắt Yoongi nhìn mình chằm chằm như vạn tiễn xuyên tim khiến khắp người cô đổ mồ hôi đầm đìa. Cô chủ biết ý nhường lại ghế cho hắn, lui ra ngoài.
  • Hoseok còn đang mải mê với hộp chăn trên đầu, không hề biết Yoongi đã âm thầm dọa nạt chủ quán như thế nào. Khi cậu chuẩn bị bỏ cuộc thì một người từ phía sau áp sát lưng sóc bông, cánh tay dài kéo nó xuống, nhẹ nhàng đặt lên tay cho cậu.
  • Hoseok quay người lại, tròn mắt trông đối phương vẻ đầy thán phục, giây sau nhìn trúng chiếc ghế bắc dưới chân Yoongi, cậu lại bĩu môi, không tiếc lời chê bai hắn.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Đồ làm màu.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Này cái thái độ đó là sao hả?! Cậu không biết ơn tôi chút nào sao con sóc nhỏ bé hỗn láo kia?
  • Bà chủ cửa hàng trông thấy dáng vẻ cãi cọ om sòm của đôi trẻ chỉ đành cười trừ quay đi.
  • ...
  • Sau một tuần đã ổn định nơi ở và nhịp sống, Jung Hoseok bắt đầu khảo sát công việc của người dân nơi đây. Cậu nhận ra có một nghề mà không ai làm, đó chính là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ. Bởi lẽ Hwagae vốn là một vùng đồi núi còn hoang vu và nhiều nét lạc hậu, truyền thống. Vậy nên đối với dân bản địa, sự tồn tại của ngành làm đẹp nhờ phẫu thuật không hề phổ biến và được đón nhận nhiệt tình.
  • Lại biết rằng mọi người ở đây sẽ không bao giờ có đủ kinh phí để đầu tư vào thẩm mỹ chỉnh sửa cơ thể, cậu liền táo bạo mở một "thẩm mỹ viện thu nhỏ" ngay chính tại căn hộ đang thuê. Jung Hoseok rất tự tin về vẻ bề ngoài ưa nhìn, thanh thoát của mình. Nhờ thế mà khi trở thành bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, người ta sẽ hoàn toàn tin tưởng tay nghề của cậu nhờ vẻ đẹp hiếm có: trong trẻo, thuần khiết và ấm áp tựa đóa hoa anh đào ngày xuân. Điều này giúp Hoseok che mắt mọi người rằng cậu là một công dân chân chính tới đây với mục đích làm ăn, không phải kẻ đang trốn chạy khỏi sự truy sát của tửu lầu nức tiếng nơi phố thị Incheon sầm uất, hoa lệ. Đồng thời, để kiếm thêm thu nhập nuôi sống bản thân, Hoseok cũng mở thêm những dịch vụ làm đẹp "giá ưu đãi" khác như: gội đầu, mát-xa, xoa bóp tẩm quất và bán mỹ phẩm tự làm.
  • Đa số người tới tiệm của Hoseok chỉ để dùng các dịch vụ rẻ tiền ngoài lề và mua kem dưỡng ẩm cho mùa đông khô nẻ, ngoài ra không một ai hỏi tới dịch vụ chính trong thẩm mỹ viện của cậu: phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi diện mạo. Vậy nhưng tiệm kiếm cơm của Hoseok lại không bao giờ ngớt khách, vì thế mà cậu có thể kiếm đủ tiền để thong thả sống qua ngày.
  • Người dân vô cùng yêu quý Hoseok vì tính tình ôn hòa, cởi mở. Họ còn ưu ái gọi cậu với một cái tên vô cùng mỹ miều là "bác sĩ của chợ Hadong, mỹ nhân của làng Hwagae" bởi độ nổi tiếng với vẻ ngoài không ai có thể sánh kịp.
  • Mọi thứ tưởng chừng như thật dễ dàng và êm đềm cho tới khi một nhóm trộm cắp đổ bộ vào ngôi làng nhỏ nằm bao quanh chợ Hadong yên bình. Và vị cảnh sát địa phương đảm nhận nhiệm vụ "dẹp loạn" đám cướp vặt này là Min Yoongi. Song vì nức danh là bất tài, luôn coi thường công việc nên hắn không bao giờ truy bắt một cách nghiêm túc, chỉ đơn giản dừng lại ở việc dạy cho đám người đó một vài bài học qua những cú đấm hời hợt mà thôi.
14
Chương 20: Bác Sĩ Của Làng Hwagae